Stu Ungar là một trong những người chơi poker vĩ đại nhất lịch sử, với rất nhiều fan hâm mộ, dù ông đã qua đời cách đây hơn 20 năm. Cái đáng nói ở đây là người ta thần tượng Stu không chỉ vì tài năng thiên bẩm của ông, mà cả vì lối sống đặc biệt theo đúng nghĩa YOLO: xài tiền không nghĩ đến ngày mai, làm bất cứ điều gì ông muốn, đắm chìm trong rượu, gái, cờ bạc, ma túy và đủ trò vui, để rồi đánh mất hết tất cả. Theo một số người, ông không hề sai, sống như ông chính là hạnh phúc. Cứ tận hưởng từng ngày, chuyện ngày mai hãy để mai tính, mỗi người chỉ sống một lần, hãy cứ làm theo đam mê, theo bản năng, để được “là chính mình“, để được “tự do“. Nghe qua rất hợp lý, bởi tự do là điều bất kỳ ai cũng ước ao, nhiều người đã phải đánh đổi bằng máu để đạt được nó. Nói đâu xa, một trong những nét cuốn hút lớn nhất của nghề poker, chính là sự tự do mà nó được cho là mang lại.
Thế nhưng tự do, không đơn thuần là “làm bất cứ thứ gì mình muốn“.
Khi nhìn thấy gói khoai tây chiên, bạn tiết nước bọt, muốn ăn – và ham muốn đó đến bất ngờ mà không phải do bạn lựa chọn. Thấy một chai coca cola mát lạnh giữa trời nóng, bạn muốn uống. Gặp một người khác phái quyến rũ nóng bỏng, bạn muốn ôm họ, hôn họ, muốn làm tình. Tất cả hành động của bạn đều đơn giản, dễ dàng dự đoán trước như một cái máy, như một dòng lệnh lập trình IF THEN, như thể bạn là con rối của “đấng tạo hóa” nào đó đã chế tạo ra bạn. Khi bạn răm rắp tuân theo những mệnh lệnh, những quy luật ấy của bộ gene, có chắc rằng bạn đang tự do?
Bạn thấy người quen ai cũng bận đồ hàng hiệu, nên cũng phải sắm ngay cái túi Hèrmes, chiếc nhẫn kim cương, vì bạn là đại gia cơ mà, tiêu không phải đếm. Bạn vào sòng bài ném tiền vào baccarat, vào roulette, miễn là được thỏa mãn những cung bậc cảm xúc từ hồi hộp, tuyệt vọng đến vỡ òa về bờ. Bạn là con ông cháu cha, đi nhậu về lên xe phóng vút vượt đèn đỏ, “chẳng thằng nào dám động đến tao“. Bạn cứ nghĩ mình tự do “muốn làm gì thì làm” (và đúng là nhiều người thèm khát, ghen tị với cái “tự do” đó của bạn lắm), nhưng thực ra, có khi bạn lại là tù nhân của môi trường xung quanh, chịu ảnh hưởng từ ý kiến người ngoài, của đứa sales, của những bộ phim Hollywood, của các chương trình quảng cáo và những sắp xếp trong casino được thiết kế, đạo diễn chỉ nhằm mục đích kiểm soát, điều khiển, moi tiền của bạn.
Tự do, theo mình, là có thể nói với bản thân: tôi chọn không ăn cái hamburger rất ngon này vì quá nhiều calories, hại cho sức khỏe. Tôi chọn dành buổi tối ôn tập chuẩn bị mai thi trắc nghiệm, dù tivi đang chiếu live show của G-Dragon. Tôi chọn không mua chiếc iPhone này, điện thoại cũ vẫn chạy tốt, thay vào đó tôi có thể đóng góp cho Viet Poker Charity . Tôi chọn không qua đêm với em người mẫu hot girl, vì còn có vợ đợi tôi ở nhà. Mỗi hành động, quyết định của tôi được giải thoát, không còn bị chi phối bởi những ham muốn, khát khao, cảm xúc nhất thời hay yếu tố ngoại cảnh, mà bởi những mục tiêu, những giá trị, những ước mơ do chính tôi lựa chọn. Đừng nhầm lẫn với thứ tự do tầm thường của những người bật karaoke inh ỏi giữa trưa vì “nhà tao, tao làm gì thì làm“, của những người đi phượt rồi vứt chai nhựa trong rừng vì “kệ, làm gì có luật nào cấm?“. Đó chỉ là tự do của hoang thú. Tự do được làm một kẻ ngốc. Chỉ khi nhận ra sự khác biệt ấy, bạn mới có thể thực sự tự do.
Bài viết hay quá anh ạ ^^